Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010

Giáo sư Phạm Minh Hạc (nguyên Bộ trưởng Bộ GD-ĐT): Cán bộ như thế thì quản được ai, nói ai nghe? http://winc100.multiply.com/journal/item/344

TÂN CHỦ TỊCH VÀ PHÓ CHỦ TỊCH HÀ TĨNH XÀI BẰNG GIẢ CỦA MỸ


Giáo sư Phạm Minh Hạc (nguyên Bộ trưởng Bộ GD-ĐT): Cán bộ như thế thì quản được ai, nói ai nghe?

Giáo sư, tiến sĩ Phạm Tất Dong (Nguyên Trưởng ban Khoa giáo Trung ương): Làm ô danh nhà khoa học chân chính

Giáo sư Văn Như Cương (Ủy viên Hội đồng giáo dục Quốc gia): Đào tạo cho xong, lấy bằng cho có

Giáo sư, tiến sĩ Nguyễn Minh Thuyết (Phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội): Buồn vì thói hiếu danh hám lợi



ĐHQG Hà Nội liên kết với trường ngoại 'dỏm'?
 
,
Gần đây, có tín hiệu cho thấy một số cơ sở kinh doanh bằng cấp của Mỹ vào VN để tuyển sinh. Đã có ít nhất 21 cơ sở kinh doanh bằng cấp dỏm (tiếng Anh gọi là “diploma mill” - hãng sản xuất bằng cấp) đang có mặt ở Việt Nam tích cực tuyển sinh.

Mô tả ảnh.


Ảnh chụp màn hình website ĐHQG Hà Nội sáng 30/7.Ảnh: VNN. Theo bài báo được đăng ngày 10/4/2007 này thì: "... mỗi khoá học diễn ra trong 16 tháng, tại Khoa Quản trị Kinh doanh - ĐHQGHN. Suốt khoá học, học viên phải học 11 môn và làm khoá luận tốt nghiệp cuối khoá. Chương trình do các giảng viên quốc tế và trong nước cùng phối hợp giảng dạy. Kết thúc khoá học, các học viên được phía Trường Đại học Quản trị Kinh doanh - Đại học Irvine (Hoa Kỳ) cấp bằng.

Có 43/45 học viên tham gia khoá học đã được trao bằng tốt nghiệp đợt này. Các học viên đều đang giữ những chức vụ cao trong nhiều tập đoàn, tổng công ty hoặc các công ty lớn tại Việt Nam.

Tính tới nay, chương trình đã tuyển sinh được 4 khoá với gần 160 học viên theo học".


Các cơ sở kinh doanh này xuất hiện dưới danh xưng “university” (đại học), nên dễ gây hiểu lầm cho những người chưa quen với hệ thống đại học Mỹ. Các cơ sở kinh doanh này thấy được nỗi khát khao có bằng nước ngoài của người Việt, và lợi dụng tình trạng thiếu thông tin để kiếm chác.

Đối với họ, việc in ra một tờ giấy làm học vị thạc sĩ, thậm chí tiến sĩ là điều quá dễ dàng vì họ chỉ quan tâm đến đồng tiền.

Chẳng những thế, một vài cơ sở kinh doanh bằng cấp còn liên kết với đại học VN để đào tạo sau đại học.

Qua Tuổi Trẻ gần đây, chúng ta biết rằng một phó bí thư tỉnh ủy đã được cơ sở kinh doanh có tên là Irvine University cấp bằng thạc sĩ quản trị danh dự.

Tôi đã kiểm tra và biết Irvine University nằm trong danh sách cơ sở kinh doanh bằng cấp, và không được giới chức giáo dục Mỹ công nhận là trường đại học.

Tuy nhiên, điều đáng quan tâm là Irvine University đã liên kết với Đại học Quốc gia Hà Nội đào tạo thạc sĩ!

Bản tin của Đại học Quốc gia Hà Nội: “43 học viên được trao bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh quốc tế” còn tuyên bố đây là “một trong những chương trình liên kết đào tạo có uy tín tại Việt Nam”!

Thật khó tưởng tượng nổi một cơ sở kinh doanh bằng cấp dỏm liên kết với một đại học hàng đầu và mang danh nghĩa quốc gia để đào tạo thạc sĩ!

Theo Nguyễn Văn Tuấn (Úc)/ Báo Tuổi trẻ




Từ 28 đến 30/7, Hội đồng Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh họp quyết định một số nhiệm vụ, giải pháp phát triển kinh tế, xã hội trong những tháng cuối năm 2010. Hội đồng Nhân dân tỉnh bầu ông Võ Kim Cự giữ chức Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân tỉnh và ông Nguyễn Nhật, làm Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh nhiệm kỳ 2004-2011.

TÂN CHỦ TỊCH VÀ PHÓ CHỦ TỊCH HÀ TĨNH XÀI BẰNG GIẢ CỦA MỸ


Mấy ngày nay dân Hà Tĩnh xì xào bàn tán về hai vị tân chủ tịch và phó chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh. Hai ông này có nhiều điểm chung: một là, đều xuất phát từ tổng công ty khoáng sản thương mại Hà Tĩnh; hai là, hai ông này đều có học vị tiến sỹ, thạc sỹ từ các trường dỏm của Mỹ. Câu chuyện như sau.


Võ Kim Cự

Ông Võ Kim Cự xuất thân từ cán bộ phong trào đoàn xã Cẩm Thăng, huyện Cẩm Xuyên. Ông chưa học hết cấp 3, nhưng nghe nói đã có bằng bổ túc công nông. Khi lên làm đoàn xã rồi đến đoàn huyện ở Cẩm Xuyên, ông có một lần bị kỉ luật vì làm cho một cô giáo mầm non bầu bí. Năm 1991, sau khi Hà Tĩnh tách ra từ Nghệ Tĩnh. Hà Tĩnh thành lập công ty khai thác Titan liên kết với Úc có tên là Khoảng sản Hà Tĩnh, tiền thân của tổng công ty Khoáng sản Thương Mại bây giờ. Trong quá trình làm ở Mitraco, ông Cự theo học lớp đại học tại chức luật được tổ chức ở thị xã Hà Tĩnh năm 1995-1997. Khi đó ông Cự là lớp trưởng, một người có vai trò tổ chức đưa đón thầy cô giáo và bố trí nơi ăn, chỗ nghỉ cho các thầy cô về dạy tại chức. Nên khi tốt nghiệp ông Cự đại loại cao, nhiều người thắc mắc thì có thầy giáo đã trả lời. “Chúng tôi nhờ có anh Cự giúp đỡ trong khi đi dạy ở đây nên chúng tôi cho anh điểm cao là chuyện dễ hiểu“. Sau khi có bằng đại học tại chức, ông Cự lên giám đốc rồi công ty chuyển thành tổng công ty nên ông mang danh Tổng giám đốc. Sau đó vài năm ông lên chức chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh. Có nghịch lý là trong những năm ông Cự làm giám đốc Mitraco, nhiều dự án được vẽ ra và không thu được gì. Cuối cùng, các dự án này đều được bán dần để trả nợ (mà nhiều người cho là ông dùng tiền để chạy chức phó chủ tịch tỉnh). Trong khi làm phó chủ tịch, ông học Thạc sỹ MBA theo chương trình liên kết với đại học Western Pacific University. Trường này cũng nằm trong danh sách những Scam Universities mà báo chí đã từng nêu. Trớ trêu hơn, ông lại là sinh viên “thủ khoa” của khóa học này.

Về ông Nguyễn Nhật thì cũng từ Mitraco và theo con đường đàn anh Kim cự đã chọn. Nguyễn Nhật có bằng MBA từ đại học Irwine và tiến sỹ từ ĐH dỏm Nam Thái Bình Dương. Dân tình Hà Tĩnh thắc mắc là không biết “ông Nhật đi học khi mô mà có bằng tiến sỹ kinh tế mau rứa?” Ông Nhật mới chạy vô được chân đại biểu quốc hội hồi cuối năm 2007. Sau khi vô quốc hội được anh cả Trần Đình Đàn tạo cho chức vụ ủy viên ủy ban kinh tế QH rồi thì lấy thời gian đâu mà đi học. Thế mà bây giờ lại là “tiến sỹ kinh tế Nguyễn Nhật”!!! Thật là trơ trẽn hết chỗ nói.

Dân tình Hà Tĩnh rất bức xúc với nhiều dự án bánh vẽ mà báo chí đã nêu. Nay thêm nạn quan tham và bằng dỏm nữa. Không biết rồi tình sự sẽ ra sao. Kính đề nghị các cơ quan chức năng vào cuộc làm sạc bộ máy công quyền ở hà Tĩnh nói riêng và Việt nam nói chung.

Tiến Dũng

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

1 TRONG 2 VỤ THẤT BẠI LỚN CỦA CA BẮC GIANG ĐỐI VỚI NGƯỜI DÂN

Cuộc giải cứu con tin bất thành

 

Theo hồ sơ vụ án còn lưu, câu chuyện đau lòng này xảy ra vào một ngày cuối mùa hè năm 2009, tại căn nhà của một nữ giáo viên tiểu học ở thị trấn Nếnh, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang. Nạn nhân là con gái của đôi vợ chồng thuê gian ngoài của ngôi nhà nói trên để mở một tiệm vàng mang tên Phúc Lộc...

1.Chiều cuối hạ bất hạnh.

Khoảng 16h ngày 19/8/2009, chị Nguyễn Thị Phương Thu - giáo viên Trường Tiểu học thị trấn Nếnh đang soạn giáo án tại phòng trong thì nghe thấy gian nhà ngoài - nơi có tiệm vàng Phúc Lộc - có tiếng chị Vũ Thị Nhung la hét: “Chị Thu ơi cứu cún nhà em với...”. Chị Thu lao ra thì thấy một gã thanh niên đang bế con gái chị Nhung là bé Hoàng Nhật Lệ (khi đó mới 2 tuổi). Tay trái tên này ôm trước bụng bé Lệ, tay phải hắn ghè một con dao vào cổ bé gái. Trong tích tắc, chị Thu đã hiểu ra vấn đề liền cùng với chị Nhung lao ra ngoài hô hoán: “Cướp, cướp!”.

Ngay sau đó, một số người hàng xóm đã chạy sang, trong đó có ông Nguyễn Hữu Thắng, anh Nguyễn Hữu Cường, chị Lê Thị Tám, bà Nguyễn Thị Tèo... Đang cầm chiếc xẻng xúc than tiến về phía đối tượng đe dọa cháu bé, anh Cường đã phải dừng bước khi tên này hô lên: “Mày tiến thêm một bước, tao cắt cổ đứa bé”. Thấy gã cuồng đồ kề sát con dao nhọn vào cổ bé gái, người dân đành lui ra ngoài cửa, đóng cửa xếp phía ngoài theo yêu cầu của hắn. Chị Nhung được đưa sang nhà hàng xóm để trấn tĩnh. Chồng chị Nhung là anh Hoàng Hữu Phúc đang làm việc tại Đội cầu Long Biên (Hà Nội) cũng nhận được điện thoại gọi về để giải quyết sự cố.

Theo lời chị Nhung, gã côn đồ đang khống chế con gái chị là một vị khách đến bán sợi dây bạc lúc 14h45 cùng ngày. Đến 15h45, “vị khách” này quay lại yêu cầu chuộc sợi dây vừa bán. Trong lúc chị Nhung đang lấy tiền trả lại thì bé Nhật Lệ từ nhà hàng xóm đi về đã bị “vị khách” bế thốc lên, gí dao vào cổ...

b
Tên cướp mặc áo kẻ, đeo khẩu trang đang chuẩn bị lên xe máy Nouvo (Ảnh dựng lại hiện trường)

2.Tên cướp nhiều yêu sách.

Tin tức về vụ tấn công tiệm vàng lập tức được báo lên cơ quan công an, đồng thời cũng loan rộng khắp khu vực dân cư này nên đã có hàng nghìn người dân tập trung mỗi lúc một đông trước cửa ngôi nhà xảy ra vụ việc. Mất một hồi lâu, các lực lượng công an của tỉnh Bắc Giang, huyện Việt Yên, thị trấn Nếnh mới có mặt đầy đủ tại hiện trường. Cơ quan công an đã kiên trì vận động, thuyết phục tên côn đồ thả cháu bé, nhưng đáp lại là một tuyên bố thể hiện thái độ manh động, liều lĩnh và quyết liệt: “Đằng nào tôi chả chết, chết thì cùng chết, tôi sẽ giết chết con bé này và tôi cũng chết luôn”.

Đúng vào lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, bố cháu Lệ đã trở về nhà. Anh Phúc đã tha thiết đề nghị gã đồ tể thả con gái mình và dùng anh làm con tin thay cho sinh linh bé bỏng đang run sợ ấy nhưng tên này kiên quyết không chấp nhận. Lộ nguyên hình là một tên cướp, gã thanh niên yêu cầu anh Phúc vơ hết vàng, bạc, đá quý bầy bán ở tủ hàng, tất cả tiền trong ngăn kéo, két sắt bỏ vào một túi ni-lông cho hắn.

Sau khi nhận túi ni-lông này, tên cướp đuổi anh Phúc ra ngoài rồi cất số tài sản trị giá 114 triệu đồng vừa chiếm đoạt vào chiếc ba-lô của mình. Tiếp đó, tên cướp ra yêu sách cho cơ quan chức năng và gia đình con tin phải bố trí xe ô tô cho hắn rút chạy, nhưng ngay sau đó, hắn đổi ý và muốn có một chiếc xe máy do anh Phúc điều khiển chở hắn bế theo bé Lệ rời khỏi hiện trường. Một chiếc xe Suzuki Viva được đưa vào, tên cướp không đồng ý. Một chiếc xe ga Nouvo được đem đến, tên cướp gật đầu. Để đề phòng người lái xe kháng cự, tên cướp yêu cầu tay phải, chân phải của anh Phúc phải được gắn liền vào xe bằng băng dính loại to bản và dây điện. Yêu cầu của tên cướp được đáp ứng.

3. Vì sao giải cứu bất thành?

Hồ sơ vụ án thể hiện: Khoảng 18h cùng ngày, tên cướp bắt anh Phúc cầm lái, nổ máy trong tiệm vàng. Hắn đặt cháu bé lên yên xe, tay vẫn kề dao vào cổ con tin. Tiếp đó, tên cướp ngồi lên xe theo tư thế chân trái vẫn rê dưới đất. Khi xe máy vừa ra đến mép cửa xếp của tiệm vàng, một biển người dân địa phương trông thấy tên cướp liền xô đẩy nhau, phẫn nộ la hét: “Đập chết nó đi”. Liền lúc đó, lực lượng cảnh sát cơ động có lẽ vì thấy tên cướp có dấu hiệu manh động nên đã tấn công hắn để giải cứu cháu bé. Trong chớp mắt, mọi người thấy tên cướp nhảy khỏi xe, bật về phía trong cửa hàng, tự dùng dao cứa nhiều nhát vào cổ mình để tự sát. Cháu bé bị ngã xuống đất ngay cạnh chiếc xe máy. Bé Hoàng Nhật Lệ nhanh chóng được đưa đi cấp cứu tại Viện Quân y 110 - Bắc Ninh nhưng do vết thương quá nặng, cháu bé đã tử vong tại bệnh viện sau đó 30 phút.

b
Tẩu thoát bất thành, tên cướp đã cứa cổ mình ba nhát

4. Cướp có chủ định, cố tình xuống tay.

Không lâu sau khi đưa tên cướp đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bắc Giang (sau đó hắn được cứu sống - PV), cơ quan chức năng đã làm rõ lai lịch của tên giết người man rợ này. Theo đó, kẻ đã giết hại bé Hoàng Nhật Lệ có tên Phạm Văn Hiếu (sinh năm 1988, ở xóm 2, thôn An Bài, xã Đồng Du, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam). Nguồn tin của PLVN cho hay, Hiếu là một đối tượng có bố có mẹ, có nơi ở nhưng lại bỏ nhà đi bụi từ sớm. Trước khi gây án, Hiếu có những liên hệ đặc biệt với một đường dây buôn bán, vận chuyển ma túy theo tuyến đường Hà Nội - Bắc Giang - Lạng Sơn. Ngoài ra, Hiếu còn là một con nghiện cờ bạc, đi đến đâu là chơi trò đỏ đen đến đấy. Tại cơ quan điều tra, Hiếu khai rằng mình là thợ mộc, làm thuê tại một xưởng mộc ở xã Vạn Điểm, huyện Thường Tín, Hà Nội từ đầu tháng 8/2009, đến ngày 19/8/2009 thì xin chủ xưởng ứng tiền công để đi thăm bạn gái là một nữ sinh viên cao đẳng đang học tại xã Lệ Chi, Gia Lâm, Hà Nội. Lời khai của Hiếu thể hiện, khi xe buýt đến Gia Lâm, Hiếu đã ngủ quên nên số phận run rủi cho Hiếu đi lên Bắc Giang, từ đây Hiếu mới tình cờ gây án. Tuy vậy, nguồn tin của PLVN khẳng định, Hiếu đã có mặt tại Bắc Giang rất nhiều lần, là một con nợ cờ bạc tại huyện Việt Yên và để có tiền trả nợ, Phạm Văn Hiếu đã phải đi cướp của, giết người như nêu trên.

Trong quá trình điều tra và tại phiên Tòa sơ thẩm ngày 29/3/2010 (TAND tỉnh Bắc Giang), bị cáo Hiếu khai nhận: Do bị cáo bị đập đột ngột (vào đầu - PV) nên con dao đã cứa vào cổ cháu bé. Song cơ quan tố tụng khẳng định đã thu thập đầy đủ bằng chứng cho thấy: khi bị tấn công, bị cáo Hiếu đã chủ định, cố tình dùng dao cứa mạnh cổ để sát hại con tin chứ không phải là hành vi “bất ngờ cứa vào cổ cháu bé”.
Xét hành vi phạm tội của bị cáo là đặc biệt nguy hiểm cho xã hội, HĐXX đã tuyên phạt Phạm Văn Hiếu tử hình về tội “Giết người”, 10 năm tù về tội “Cướp tài sản” - hình phạt tổng hợp là Tử hình!

Thep báo Pháp luật

CÓ HAY KHÔNG ? NGƯỜI MÙ ĐI XE MÁY



Chuyện Ông chủ tịch Tô,chuyện Bắc giang nói mãi cũng chán.Xin mời các bác đọc cái bài này: Người mù đi xe máy


Lê Sỹ Quang, Đội trưởng Đội CSGT huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An nói:

“Tôi không biết ai xử phạt và ai bỏ qua việc xử phạt đối với anh Hậu. Trường hợp này nếu xử lý cũng chỉ có thể phạt hành vi điều khiển xe máy không có bằng lái. Chúng tôi sẽ liên lạc với chính quyền địa phương đến gia đình nhắc nhở, yêu cầu không được điều khiển xe tiếp”,

Chuyện người mù đi xe máy



Người bình thường muốn làm được như họ đã khó huống chi đây lại là những người khiếm thị. Không còn từ ngữ nào để nói về họ, tôi xin mạo muội gọi họ là những người... "ngoài hành tinh".

Từ xưa tới nay trong thế giới người khiếm thị đã có vô vàn những điều kỳ lạ thể hiện bản năng sinh tồn, khát vọng vươn lên làm chủ cuộc sống mãnh liệt. Nhưng nếu như không tận mắt gặp họ, được chứng kiến những việc họ làm thì tôi sẽ chỉ nghĩ những điều được nghe về họ là "huyền thoại". Và quả thật, không ai có thể tưởng tượng ra được những việc họ đã làm.

Người bình thường muốn làm được như họ đã khó huống chi đây lại là những người khiếm thị. Không còn từ ngữ nào để nói về họ, tôi xin mạo muội gọi họ là những người... "ngoài hành tinh".

Chuyện thật hay chỉ là "tin vịt"?

Tháng 8-/006, PV Chuyên đề ANTG có chuyến công tác tại tỉnh Nghệ An, và đã được nghe phong thanh về trường hợp một người đàn ông ở huyện Quỳnh Lưu bị hỏng cả hai mắt mà vẫn có thể phóng xe máy vèo vèo. Thông qua một số người đồng nghiệp ở báo Nghệ An, chúng tôi được biết người đàn ông ấy đang bôn ba mãi tận trong Bà Rịa - Vũng Tàu mưu sinh. Phải nói thật là khi nghe thông tin trên, mười phần tôi chẳng tin được phần nào, thế nên tôi cũng không thiết tha lắm trong chuyện tìm kiếm nhân vật này.

Bẵng đi một thời gian, tới tháng 6 vừa qua chúng tôi mới lại được nghe về trường hợp hiếm có (có thể nói là độc nhất vô nhị ở Việt Nam và cả trên thế giới) ấy. Tại Cơ sở Chăm sóc sức khỏe Minh Trường Xuân (số 8 ngõ Cống Trắng, Khâm Thiên, Hà Nội) của chị Trần Thu Hương, chúng tôi được gặp anh Đậu Văn Xuân (Hội Người mù huyện Diễn Châu, Nghệ An - giáp với huyện Quỳnh Lưu). Anh Xuân khẳng định như đinh đóng cột là người đàn ông ấy tên là Hậu, khoảng 30 tuổi ở xã Quỳnh Tam (huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An). Người đàn ông này không chỉ có thể phóng xe vèo vèo trên quốc lộ mà còn luồn lách được cả trong đường phố chật như nêm cối ở TP HCM!

Lần này cẩn thận hơn, chúng tôi đã liên hệ với Tổng hội Người mù Việt Nam và được gặp ông Nguyễn Văn Hưởng là Phó chủ tịch Hội. Khi nghe chuyện này, ông Hưởng kể xưa nay ông chỉ biết một trường hợp duy nhất có thể đi lại bằng phương tiện cá nhân. Cũng không phải ai xa lạ mà chính là nghệ sĩ guitar khiếm thị Văn Vượng. Tuy nhiên, theo những gì ông Hưởng biết thì nghệ sĩ Văn Vượng cũng chỉ có thể đi được xe đạp trên đoạn đường thẳng một quãng ngắn và ít phương tiện qua lại.

Chúng tôi xin số điện thoại của Chủ tịch Hội Người mù Nghệ An, ông Nguyễn Minh Đức. Vừa nghe đề nghị xác minh của chúng tôi về trường hợp anh Hậu, ông Đức tỏ ra rất hào hứng: "Chính tôi cũng đã có lần được anh Hậu chở đi bằng xe máy rồi. Chuyện ấy là có thật, các anh về mà xem!". Cho tới lúc này thì mười phần chúng tôi đã tin được năm, sáu.

Để thêm phần chắc chắn, tôi lên mạng Internet để tìm kiếm xem ở đâu có trường hợp nào kỳ lạ như thế chưa. Có hai kết quả đáng chú ý. Một là đoạn video người mù đi xe máy. Tuy nhiên, sau khi xem hết clip này thì té ra chỉ đơn thuần là một đoạn quảng cáo. Người đàn ông mù đã "đi" bằng cách ngồi lên chiếc xe máy trên một giá đỡ để cho chiếc ôtô kéo. Còn kết quả thứ hai là một mẩu tin về việc Hiệp hội Người khiếm thị quốc tế đang tiến hành nghiên cứu chế tạo một chiếc xe giúp những người khiếm thị lái xe một cách độc lập. Tuy nhiên, chuyện đó vẫn đang ở thì tương lai.

Vậy là, bất chấp cái nắng dữ dội của miền Trung trong đợt hạn hán lịch sử, nhóm phóng viên Chuyên đề ANTG có mặt tại Nghệ An vào những ngày đầu tháng 7/2010.

Sáng ngày 12/7, chúng tôi có mặt tại ngôi nhà số 38 đường Đinh Bạt Tụy, trụ sở Hội Người mù tỉnh Nghệ An. Ông Nguyễn Minh Đức - Chủ tịch hội đã ngồi chờ từ sáng sớm. Ông Đức kể, ở Hội Người mù Nghệ An có khá nhiều trường hợp có khả năng đặc biệt. Ví dụ như anh Nguyễn Sỹ Hải ở TP Vinh, bị mù cả hai mắt, lại cụt một tay mà bắt cá rất giỏi, hay như anh Vy Văn Ngữ (Nghi Lộc) mất cả đôi mắt và cụt tay phải song lại có thể chơi đàn guitar cực hay... Thế nhưng trường hợp anh Lê Đình Hậu (xóm 4, Quỳnh Tam, Quỳnh Lưu, Nghệ An) thì quả là một trường hợp từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ ông mới thấy lần đầu tiên.

Nói đến đây như sợ chúng tôi chưa tin, ông Đức lật đật mở máy điện thoại gọi cho Chủ tịch Hội Người mù huyện Quỳnh Lưu. Lấy được số điện thoại của anh Hậu, ông Đức tiếp tục gọi vào số của anh này, dặn từ giờ đến tối không được đi đâu, "có nhà báo đến thăm"!

Anh Hậu tránh chiếc xe ôtô đi ngược chiều rất thiện nghệ.

Xong việc, ông Đức mới xoa tay ngồi xuống kể tiếp. Đó là một ngày hè năm 2007, khi ông đang làm việc tại Hội thì có tiếng xe máy vè vè chạy đến. Thế rồi có người bước vào, tự giới thiệu tên là Hậu, hội viên Hội Người mù huyện Quỳnh Lưu. "Có phải Hậu mù đi xe máy không?" - ông Đức hỏi ngay. "Dạ đúng anh ạ" - Hậu trả lời.

Sau khi trao đổi một số công việc như triển khai công tác vay vốn, hỗ trợ cho hội viên sản xuất... chủ đề đi xe máy lại được mở ra. "Đầu tiên tôi phải lấy tay, kiểm tra mắt của Hậu xem chú ấy có thật... không nhìn thấy gì không. Quả đúng là bị mù thật, vì mắt của Hậu hoàn toàn không có tròng!" - Ông Đức kể tiếp.

"Anh có dám ngồi lên xe em đèo một đoạn không" - Hậu đề nghị. Được mọi người cổ vũ, mặc dù cũng run lắm song ông Đức cũng vẫn bước lên xe. Hậu từ từ nổ máy, rồi phóng vút đi trong sự ngỡ ngàng của rất nhiều hội viên cũng như người dân hiếu kỳ ở TP Vinh. Hậu chạy hết đường Đinh Bạt Tụy rồi vòng ra Quốc lộ 1A. Ít phút sau mới quay về, trả ông Đức lại vị trí cũ.

"Điều mà tôi "ngợp" nhất là Hậu lái xe vào trụ sở Hội không qua cổng chính mà vào bằng cổng phụ. Cổng chính rộng tới 5m, còn cổng phụ chỉ rộng hơn 1m Hậu cua vào rất "ngọt" anh ạ" - ông Đức thuật lại. Thời còn thanh niên, ông Đức cũng đã thử đi xe đạp nhưng chỉ lòng vòng được trong sân của Hội chứ chưa bao giờ dám đi ra ngoài đường. "Mình có nhìn thấy gì đâu, nhỡ đâm tùm lum thì chả rước họa vào thân".

 

Diện kiến

Trưa ngày 12/7, chúng tôi bắt xe ôm nhằm hướng Quỳnh Tam thẳng tiến. Vượt 80km trong cái nắng hầm hập, chúng tôi đã có mặt tại xóm 4 vào lúc 2h chiều. Sau vài lần hỏi đường thì tôi cũng tìm được ngôi nhà mà có người chủ là "quái xế".

Nhà vắng vẻ quá, đón tôi chỉ là mấy đứa trẻ lít nhít. "Bố cháu có nhà không?". "Bố đèo mẹ đi bán tăm rồi chú ạ" - đứa lớn nhất trong số 4 đứa trẻ trả lời. Lát sau, mấy người hàng xóm kéo nhau sang: "Anh có số điện thoại di động của chú ấy chưa, gọi bảo chú về đi". Thì ra hai anh chị vẫn tranh thủ đi bán tăm! Trong thời gian chờ đợi, tôi hỏi luôn: "Trong số các bác đây đã có ai từng được thưởng thức tài nghệ lái xe của anh Hậu chưa ạ?".

"Có tôi đây" - một cụ già lên tiếng. Cụ tự giới thiệu tên là Nguyễn Thanh Nghi, năm nay 79 tuổi, cũng trú tại Quỳnh Tam. Cái lần mà cụ được thưởng thức tài nghệ lái xe của anh Hậu là vào hè năm 2008 khi anh Hậu nhờ cụ đưa sang xã bên để mua bò.

Từ Quỳnh Tam vào trong ấy khoảng gần chục kilômét đường làng khấp khểnh ổ trâu, ổ voi, nên lúc đầu cụ Nghi ngại không dám đi. Anh Hậu phải thuyết phục mãi cụ mới ngồi lên xe. "Cảm giác ngồi trên xe nó không khác gì khi được người mình thường chở anh ạ. Không biết thằng Hậu có mắt nơi mô mà cả quãng đường gần 20km vừa đi vừa về mà không bị vấp váp lần nào" - Cụ Nghi kể.

Cụ vừa dứt lời thì có tiếng xe máy vè vè xộc thẳng vào sân. "Vợ chồng thằng Hậu về rồi đấy" - mọi người lao xao. Trên chiếc xe Dream màu nâu là hai người đội mũ bảo hiểm kín mít. Phi xe vào giữa sân, người cầm lái về số không, gạt chân chống một cách thuần thục rồi được vợ dắt vào nhà. "Anh là Lê Đình Hậu phải không ạ?". "Vâng, tôi đây". Trước mắt chúng tôi là một người đàn ông cao chừng 1,55m, đậm người. Anh có khuôn mặt vuông chữ điền, sống mũi cao, nếu không bị tật ở mắt thì có thể nói là điển trai.

"Dạ thưa, anh chính là người có thể chạy xe máy khắp mọi nơi?" - tôi không nén nổi tò mò. "Vâng, không tin anh có thể lên xe để kiểm chứng luôn". Sau khi hướng dẫn một người hàng xóm của anh Hậu cách ghi hình, tôi lập tức leo lên xe anh Hậu, nói thật là cũng hơi "ca-mơ-run".

"Lần này là chở cán bộ Nhà nước, anh phải thật cẩn thận nhé" - mấy người hàng xóm trêu đùa. "Các bác yên tâm, em chạy xe 10 năm rồi chưa ngã lần nào mô. Đây lại là "địa bàn" quen thuộc của em thì lại càng không đáng lo". Hệt như người đi xe bình thường khác, anh Hậu chống chân trái xuống đất, còn chân phải đạp cần khởi động. Xe nổ, anh vào số rồi bắt đầu nhả phanh, mớm ga.

Ngoài lái xe, anh Hậu còn có thể nấu cơm, chăm sóc con, thậm chí đóng được cả võng.

Ngõ vào nhà anh Hậu là một con đường đất rộng chừng hơn 1m lại khá dốc và gạch đá ngổn ngang. Anh Hậu cứ "nhắm" đúng tim đường mà đi, tới đoạn gần cua thì anh cũng giảm ga nhấn phanh rồi vào cua rất "ngọt". Ra tới đường trải nhựa (rộng tầm 3m) thì anh bắt đầu tăng ga. Anh căn đường khá chuẩn, lúc nào xe cũng gần ở mép đường bên phải. Chạy được chừng 200m thì có một chiếc xe máy đi ngược chiều. Lập tức anh Hậu ép về bên phải, tránh ngon ơ.

Từ đây, anh Hậu bắt đầu tăng ga. Đồng hồ côngtơmét cứ nhích dần 30 rồi 40, 45 đến 50km/giờ. Đi thêm khoảng 400m nữa thì bất ngờ trước mặt có chiếc ôtô đi ngược chiều. Thú thật là lúc này tôi bắt đầu thấy hoảng vì chiếc xe kia to quá, chiếm gần hết bề rộng của đường, không biết anh Hậu có tránh được không. Trong giây lát, một ý nghĩ vụt qua "có khi phải... nhảy xuống trước!?".

Kể ra thì dài, nhưng sự việc chỉ diễn ra trong vòng 5-7 giây đồng hồ ngắn ngủi. Chỉ thấy anh Hậu ghìm phanh, nép hết cỡ vào phía lề bên phải và rồi chiếc ôtô phóng vụt qua. Khoảng cách giữa 2 xe vẫn tương đối an toàn. Khi mà đã được anh Hậu chở về căn nhà cấp 4 của anh, tôi vẫn chưa tin rằng mình vừa được một người mù chở đi chơi.

Chị Trần Thị Lợi, vợ anh kể: Mặc dù là người ở cùng xã Quỳnh Tam, song ban đầu khi nghe người dân kể chuyện anh Hậu mù ở xóm 4 có thể đi xe đạp, xe máy thì chị cũng rất nghi hoặc. Phải tới lúc nhìn thấy tận mắt, ngồi cùng xe thì chị mới tin là thật. Cũng chả biết trời đất run rủi thế nào mà chị yêu và lập gia đình với anh năm 2000. Chị Lợi nói tiếp, cũng chả riêng gì chị mà có rất nhiều người không tin chuyện chồng chị có thể lái xe máy. Và đã có nhiều cuộc cá cược nổ ra.

Đầu tiên là vụ giữa ông Lữ - Chủ tịch Hội Người mù huyện Yên Thành (Nghệ An) với một cán bộ ở UBND huyện. Ông Lữ sẽ mất 1 triệu đồng nếu anh Hậu không đi được xe máy, ngược lại thì ông thắng. Và khi chứng kiến trình độ chạy xe ngon lành của anh Hậu, anh cán bộ ở UBND huyện cười xòa và mời mọi người cùng ăn một bữa cơm, coi như "đền làng". Vụ thứ hai diễn ra ở Bà Rịa - Vũng Tàu năm 2003. Anh Hạp là một chủ tiệm vàng ở xã Xuân Bình nhận lời đánh cược với một chủ đại lý gas trong xã. Và khi thấy anh Hậu lên xe nổ máy thì ông chủ đại lý gas vội vàng... xin rút. Tất cả được một trận cười no bụng.

Phải chăng anh Hậu có khả năng "trời cho" là không nhìn thấy mọi vật song lại nhìn thấy... đường đi lối lại? Câu hỏi này tôi mang từ Hà Nội vào Nghệ An, tốn khá nhiều mồ hôi mới tìm ra câu trả lời...

 

Tập lái xe trong đêm

Năm nay tròn 30 tuổi, Lê Đình Hậu đã có tới 10 năm đi xe máy trong tình trạng hoàn toàn không trông thấy đường, vậy mà anh mới chỉ bị ngã xe một đôi lần. Trung bình mỗi ngày anh đi khoảng 20km - tính ra trong 10 năm anh đã đi không dưới 70 ngàn km! Con số không tưởng đối với một người mù cả hai mắt!

Kể lại thời gian tập xe của mình, anh Hậu cũng không giải thích được vì sao mình lại có khả năng kỳ lạ đến thế. Khoảng năm 1987-1988, trong một lần Hậu cùng anh trai đi nghịch ở bờ đê thì nhặt được một cục sắt tròn tròn. Người anh trai lấy gạch định đập vỡ xem bên trong có gì, không ngờ quả đạn nổ lấy đi đôi mắt của Hậu.

Cuộc đời dường như đổ ập trước mắt cậu bé. Đang từ một đứa bé hiếu động, nay suốt ngày Hậu chỉ ru rú ở nhà quanh quẩn trong 4 bức tường. Hoàn cảnh kinh tế vốn khó khăn, quanh năm cha mẹ lo cho gần chục miệng ăn đã đủ mệt nên Hậu cũng không được quan tâm chăm sóc nhiều. Chuyện đi học lại càng xa vời.

Hiếm hoi có một vài lần các anh lấy xe đạp đèo Hậu đi chơi. Song lúc các anh bận việc thì Hậu lại đành bó gối ngồi nhà. Và một ý định "điên rồ" xuất hiện trong đầu cậu bé là tập đi xe đạp. Mặc cho mọi người can ngăn, Hậu nhờ một người bạn đi xe đã thạo dắt đi. Thế rồi cứ căn theo hai hàng cây bên đường làng, Hậu chập chững được những vòng bánh xe đầu tiên.

Ban ngày do có nhiều người qua lại, khả năng va chạm cao nên đêm đêm, Hậu mới xách xe ra đường làng tập. Thời gian đầu do căn đường không chuẩn, Hậu liên tục phi xe xuống ruộng. Sau chừng 6 tháng thì Hậu đã nhớ được đường quanh nhà, vòng sang các thôn, xóm...

Khoảng năm 1993-1994 người anh cả mua được một chiếc xe Honda về chạy hàng. Hậu thèm lắm, không biết cảm giác đi xe máy nó như thế nào nhỉ. Mỗi lần được anh cho ngồi lên đi chơi, Hậu cố ghi nhớ cách nổ máy, rồi vào số... Thế rồi một đêm nhân lúc anh vắng nhà, Hậu lấy trộm chìa khóa rồi leo lên xe tập. Mặc dù đã thuộc lòng đường đi lối lại, song thi thoảng Hậu vẫn sa vào ổ gà, hoặc vũng nước mưa, thậm chí tông cả vào hàng cây bên đường. Sáng ra, người anh thấy xe của mình sau một đêm bỗng nhiên vỡ yếm, cong cần để chân... thì giận lắm, nọc Hậu ra đánh cho một trận nên thân.

Đòn roi không khuất phục được cậu em cứng đầu, thỉnh thoảng Hậu lại lấy trộm xe của anh trai để tập đi. Sau 3 tháng trời thì Hậu đi thành thạo đường làng ngõ xóm. Lúc ấy, dù ban ngày hay ban đêm Hậu cũng có thể phóng xe đi khắp làng trên xóm dưới. Nhưng một hôm, người anh quay ra vặn: "Mày kể như cũng giỏi đấy, nhưng chỉ phóng xe như thế thì lấy đâu ra tiền đổ xăng?". Câu hỏi này thực sự đã khiến cho Hậu lúng túng, không biết trả lời thế nào.

Cuối cùng, Hậu nghĩ phải kiếm việc gì mà làm thôi. Thông qua Hội Người mù của huyện, Hậu được người ta bày cho đi bán tăm tre, chổi đót, đũa... Thế là ngày nào Hậu cũng xăng xái đeo bọc tăm rồi leo lên xe đạp đi khắp làng bán. Được một thời gian thì người làng chẳng ai mua hàng của Hậu nữa, vì nhà ai cũng thừa thãi rồi. Hậu nghĩ cách, phải "mở rộng thị trường". Lắm người mách, phải ra chợ huyện, hoặc sang các xã bên thì mới có người mua. Thế nhưng, ngoài những con đường làng ngõ xóm thì Hậu chẳng còn biết đường chỗ nào khác nữa.

Những ngày buồn bã chán nản giống như khi bắt đầu biết mình bị mù lại ập đến, khiến cho Hậu cả ngày chỉ biết thui thủi một mình, chả buồn nói chuyện với ai. Nhiều người ở Hội Người mù huyện Quỳnh Lưu đến động viên Hậu học chữ nổi, tham gia các hoạt động văn hóa văn nghệ của Hội cũng chỉ giúp Hậu quên đi nỗi buồn trong chốc lát. Bởi anh lo cho tương lai, "nếu không tính kế mưu sinh thì chả lẽ suốt đời cứ ăn bám vào bố mẹ, các anh chị hay sao" - Hậu nghĩ như vậy.

Thấy cậu em rầu rầu, người anh cả không nỡ liền bảo Hậu thử lên xe đi sang các xã bên, còn anh sẽ ngồi sau "chỉ đường". Và thế là dân xã Quỳnh Tam cứ thấy hai anh em nhà nọ cưỡi trên chiếc xe cúp, người ngồi sau luôn miệng "sang trái, sang phải, cua, tránh ổ gà, phanh...". Sau đấy ít năm, các anh trai của Hậu lần lượt lập gia đình, còn trơ lại cậu em khiếm thị.

                                                                                         

Hằng ngày anh Hậu vẫn chở vợ con trên chiếc xe máy

Năm 2000, Hậu quyết tâm tự lập bằng cách vay mượn gia đình, người thân để mua một chiếc xe gắn máy với giá 6 triệu đồng làm phương tiện mưu sinh. Hậu lại nhờ một đứa cháu ngồi sau, dùng hai bàn tay đặt vào lưng, phía dưới mạng sườn để "chỉ đường". Phương pháp là hai cậu cháu thống nhất một loạt động tác. Gồm có đẩy lên nghĩa là tiến, hơi kéo lại là dừng, bấm mạnh ngón tay là phanh, bấm ngón tay trái là rẽ trái, bấm ngón tay phải là rẽ phải...".

"Đồng ý là có thể dùng tay để ra hiệu tiến, dừng, cua trái, cua phải... nhưng mà làm sao ước lượng được mình đang ở vị trí nào trên đường, hoặc giả đường to sẽ phải cua khác đường nhỏ, rồi thì đang cua mà gặp chướng ngại vật... thì làm thế nào?" - tôi thắc mắc. "Cũng chính vì thế mà chúng tôi mới phải tập với nhau, phối hợp sao cho thật ăn ý. Giả dụ bấu nhẹ phía bên trái là cua trái nhỏ thôi, bấu mạnh hơn thì cua rộng ra, mạnh hơn nữa thì mở cua hết cỡ... Ngoài ra, tôi còn có thể lắng nghe các phương tiện khác chạy để ước lượng khoảng cách an toàn. Cũng có thể là do... trời thương mà ban cho tôi khả năng ấy anh ạ" - anh Hậu giải thích.

Cứ tối tối nghe tiếng máy nổ là dân xóm 4 lại bảo nhau, thằng Hậu mù đang tập xe máy đấy. Hai cậu cháu cứ tập như thế suốt 3 tháng trời ròng rã thì trở nên thành thạo, có thể đi khắp huyện Quỳnh Lưu mà không gặp một va vấp nào. Thế là Hậu lại bắt đầu hành trình làm "dân buôn" của mình. Ban đầu, anh đi xung quanh huyện, tới nơi đông dân là đỗ xe máy, đeo túi hàng rồi để người cháu dắt đi bán dạo. Thậm chí, hai cậu cháu còn vào tận nhà người dân để bán.

"Thời kỳ ấy, chúng tôi sợ các anh Công an giao thông lắm (do người cháu “chỉ điểm”). Cứ thấy bóng dáng áo vàng là dừng lại, không đi tiếp nữa hoặc quay đầu đi chỗ khác. Lắm hôm chạy trên quốc lộ 1A mà phía đầu huyện có một tổ Cảnh sát giao thông, xuống cuối huyện lại có một tốp khác, chúng tôi phải ngồi nghỉ giữa đường chờ đến tối các anh ấy về hết thì mới dám đi tiếp" - anh Hậu kể.

Lấy vợ xong, anh Hậu vẫn chạy chợ bình thường. Trong vòng 6 năm, anh chị sòn sòn đẻ tới 4 đứa con 2 trai 2 gái. Gánh nặng mưu sinh vì thế mà càng đè nặng lên đôi vai hai vợ chồng. Nhà có vài sào đất, chị nai lưng ra làm quần quật mà chả đủ ăn. Anh Hậu ngày ngày đi bán tăm vẫn phải chia tiền lãi cho cậu cháu. Sau nhiều lần bàn bạc, anh quyết định phải chuyển giao nghề "hoa tiêu" cho chị.

Không biết có phải do hợp nhau mà chỉ trong vòng hai đêm, tất cả những động tác ám hiệu chỉ dẫn cho anh Hậu lái xe, hai vợ chồng đã tập nhuần nhuyễn. Vậy là bắt đầu cuộc đời "di gan" của hai người.

 

“Không liều thì không được anh ạ”

Sau khi sinh được cháu đầu lòng, công việc bán buôn ở trong tỉnh ngày càng trở nên khó khăn. Hai vợ chồng phải bôn ba khi thì ngược lên Thanh Hóa, Ninh Bình lúc lại lộn về Hà Tĩnh, Quảng Bình... thuê nhà trọ để bán hàng.

Anh Hậu vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên anh cùng vợ chở một tải hàng lớn để chạy vào TP Hà Tĩnh. Người anh cả vạch lộ trình từ Quỳnh Tam chạy ra Quốc lộ 48 chừng 13km thì rẽ phải ra Quốc lộ 1A chạy gần 60km nữa thì tới TP Vinh, cứ thẳng đường chạy thêm 48km nữa thì tới TP Hà Tĩnh. Quãng đường ước tính lên tới 120km, đối với nhiều người mắt sáng thì quãng đường ấy chẳng thành vấn đề nhưng đối với vợ chồng anh Hậu thì dường như là cả một quả núi, muốn vượt qua đâu phải dễ dàng.

Tính đi tính lại, hai vợ chồng vẫn quyết định phải chạy bằng được vào tới nơi, để sáng sớm hôm sau còn bán hàng cho kịp hội chợ. Vậy là, 4 giờ sáng chị đã lọ mọ dậy cơm đùm cơm nắm, lại nhét thêm 2 chai Lavie nước mưa để khi khát thì uống. Đi được mấy chục kilômét thì chị thấy trước mặt có một tổ cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ liền vội vàng "làm tín hiệu" cho anh Hậu phanh lại rồi tìm bóng râm... "hạ trại". Cả hai ngồi chờ đến trưa, khi tổ Cảnh sát giao thông thay ca thì mới dám tiếp tục lên đường. Đi thêm được vài chục kilômét nữa thì trời đổ mưa rào. Mưa như trút nước, những ngọn mưa như ngọn roi quất thẳng vào mặt hai vợ chồng khiến tay lái của anh Hậu phần nào bị chuệch choạc. Không dám liều, cả hai lại tìm một nhà dân nhờ trú mưa. Cứ thế, đến xẩm tối thì họ mò được tới Hà Tĩnh.

Thế nhưng, được một thời gian thì công việc buôn bán trở nên khó khăn, vì xuất hiện rất nhiều người cùng bán hàng như vợ chồng anh Hậu. Thế là cả hai phải tính kế phiêu dạt đi nơi khác.

Được một người bà con mách, vào hẳn các tỉnh phía Nam sẽ có khả năng bán buôn tốt hơn. Vậy là hai vợ chồng ôm theo quần áo, đồ dùng sinh hoạt cá nhân và cả một tải hàng nhờ xe khách chở vào. Điểm dừng đầu tiên là ở tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Tại đây vợ chồng anh Hậu may mắn gặp được một người đàn ông vì quý mến mà đã nhận anh Hậu làm anh em kết nghĩa. Cũng ở đây đã xảy ra một chuyện cười ra nước mắt.

Số là thấy anh Hậu mù mắt, được vợ ngồi sau chỉ đường mà đi xe máy siêu quá, mấy cậu thanh niên ở khu trọ cũng bắt chước. Cậu ngồi cầm lái lấy dải khăn bịt mắt lại, một cậu ngồi sau ôm mạng sườn để "chỉ đường". Song lần nào cũng chỉ đi được chục mét thì hoặc đổ xe, hoặc đâm vào cây cối, cột điện sứt sát cả tay chân.

Hơn một năm sau, khi mà nhiều bà con ở Vũng Tàu bắt đầu quen với vợ chồng anh Hậu mù bán đũa thì cả hai lại phải tiếp tục lên đường “kiếm thị trường” mới. Lần này vợ chồng anh mang hàng, rong ruổi khắp TP HCM. Tình trạng giao thông như nêm cối ở cái thành phố đông dân nhất cả nước cũng không ngăn được bước chân vợ chồng anh Hậu.

Trong 10 năm qua, anh Hậu đã đi một quãng đường lên tới 70.000km.

Từ khi nghe chuyện anh mù đi xe máy, cho đến khi trực tiếp chứng kiến, rồi ngồi phía sau cho anh đèo, lúc nào tôi cũng có cảm giác rờn rợn. Bởi nếu để ý một chút thì mỗi ngày, ở nước ta xảy ra hàng chục vụ tai nạn giao thông lớn nhỏ khiến không ít người bị thương, kẻ bị chết - mà hầu như tất cả đều do người mắt sáng gây ra cả.

Ông Trần Văn Hưởng, Phó chủ tịch Hội Người mù Việt Nam khi nghe tôi khẳng định chuyện anh mù đi xe máy là có thật cũng chép miệng: "Thế thì anh ấy tài quá, nhưng mà đi hàng trăm kilômét như vậy thì quả là liều lĩnh". Rồi đến ông Đức, Chủ tịch Hội Người mù tỉnh Nghệ An cũng có chung suy nghĩ, có lẽ phải dũng cảm lắm thì mới dám đi như thế.

Chị Lợi, vợ anh Hậu tâm sự, mặc dù đã tập thành thục với nhau rồi nhưng mấy hôm đầu cùng anh rong ruổi khắp Nghệ An bán tăm tre, đũa tre chị cũng run lắm. Lúc nào chị cũng bắt anh đi với tốc độ chừng 20-30km/giờ thôi. "Anh bảo người mắt sáng còn sợ khi đi xe máy trên quốc lộ nữa là người mù. Nhưng vì miếng cơm manh áo, chúng tôi không đi thì để 4 đứa trẻ chết đói à. Thế là cũng đành nhắm mắt đưa chân anh ạ...".

Chính quyền địa phương, rồi thì Hội Người mù trên huyện, trên tỉnh cũng đã cho gia đình chị vay vốn để làm ăn. Thế nhưng nào là phải sửa nhà cho mẹ già, rồi thì phẫu thuật cho đứa con gái... ngày càng lạm vào số tiền được vay của gia đình. Hiện tại, số nợ của gia đình đã lên tới 40 triệu đồng mà không biết lấy đâu ra để trả. Dạo này chị Lợi lại đau ốm liên miên, thế nên ngày ngày đứa con gái lớn phải cùng cha bắt xe đò đi bán khắp các huyện, xã lân cận.

Mặc dù đã hết sức cố gắng để... lánh mặt các anh cảnh sát giao thông, song vợ chồng anh Hậu vẫn thỉnh thoảng cũng bị tuýt còi. Thế là cả hai lại xuống trình bày, xin xỏ. "Cũng may các anh Công an thông cảm cho hoàn cảnh nhà em mà tha cho đi. Nhưng các anh cũng nhắc là lần sau không được liều lĩnh như thế nữa".

Chia tay chúng tôi, anh Hậu tâm sự: "Cho tới năm 2003 thì anh phải giục chị tập lái, rồi đi lấy bằng để thi thoảng anh mệt thì chị có thể đổi lái. Bây giờ chủ yếu là chị ấy cầm lái thôi, tôi cũng nhẹ gánh được phần nào. Nhưng sức khỏe chị ngày càng yếu dần, chả biết còn đi được đến bao giờ nữa..."

 

 

Nguồn: ANTG
 
 
 

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

CẦN LÀM RÕ 1 TÌNH TIẾT QUAN TRỌNG TRONG VỤ CHẾT NGƯỜI Ở BẮC GIANG

Ai cũng biết   vụ chết người ở Bắc Giang được đăng tải trên các blog và báo chí.Nhưng chưa nghe ai nói về thủ tục ở giai đoạn Công an huyện khi thông báo cho gia đình nạn nhân đã chết và đã làm những thủ tục gì?.

Trong bất kỳ mọi trường hợp chết chưa rõ nguyên nhân đều phải được khám nghiệm tử thi.Trong trường hợp gia đình yêu cầu không cần phải giám định tử thi thì đại diện nhân thân tử thi phải có giấy cam đoan là : Không cần phải giám định tử thi.

Tuy nhiên cũng có những trường hợp gia đình không yêu cầu phải giám định tử thi,nhưng phía công an cũng phải mổ xẻ tử thi để phục vụ tính lâu dài của vụ án

Khám nghiệm tử thi không nhất thiết phải có gia đình tham gia.Nhưng bắt buộc phải có người làm chứng trong việc giám định tử thi.

Người ta nói nhiều về vụ Bắc giang nhưng chưa ai hé lộ chỗ gia đình đưa tử thì về trong hoàn cảnh như thế nào?

Nếu chỉ đơn giản CA huyện thông báo cho gia đình rồi sau đó gia đình lên và được bác sỹ trả lời :nạn nhân chết do sốc ma túy...hay gì đó rồi đưa về chôn thì điều này  công an huyện đã có lỗi trong công tác  tố tụng hình sự là không làm việc với đại diện gia đình và phải giải thích rõ:Hỏi ý kiến gia đình có cần phải khám nghiệm tử thi không? nếu có hoặc không cũng phải viết 1 giấy cam đoan..

Như vậy,nếu như CA huyện không giải thích cho gia đình về việc trưng cầu giám định tử thì ,thì sự lập lờ chết người này là một chi tiết cực kỳ quan trọng trong vụ án.Mà nếu sự thật như vậy thì điều tra viên của CA huyện đã vi phạm tội "Lợi dụng chức vụ quyền hạn...Được quy định trong bộ luật hình sự.(Tội dành này là ý cá nhân tôi,còn có thể là tội cố ý làm trái hoặc nhiều tội danh khác mà rất khó phân biệt)

Trong bộ luật tố tụng hình sự nước CHXHCNVN có quy định

Điều 151. Khám nghiệm tử thi

Việc khám nghiệm tử thi do Điều tra viên tiến hành có bác sĩ pháp y tham gia và phải có người chứng kiến.

Trong trường hợp cần phải khai quật tử thi thì phải có quyết định của Cơ quan điều tra và phải thông báo cho gia đình nạn nhân biết trước khi tiến hành. Việc khai quật tử thi phải có bác sỹ pháp y tham gia.

Khi cần thiết có thể triệu tập người giám định và phải có người chứng kiến.

Trong mọi trường hợp, việc khám nghiệm tử thi phải được thông báo trước cho Viện kiểm sát cùng cấp biết. Kiểm sát viên phải có mặt để tiến hành kiểm sát việc khám nghiệm tử thi.

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

VietNam+ :BẮC GIANG SẼ SỚM LÀM RÕ CÁI CHẾT CỦA ANH KHƯƠNG


                                                                                 

Chiều 26/7, Phó Chủ tịch Thường trực Ủy ban Nhân dân tỉnh Bắc Giang Bùi Văn Hải đã gặp gỡ đại diện các cơ quan báo chí thông tin về vụ tụ tập đông người, gây mất trật tự trị an ở khu vực trụ sở Ủy ban Nhân dân tỉnh chiều 25/7.

Vụ việc được xác định như sau: khoảng 18 giờ ngày 23/7, lực lượng tuần tra cảnh sát giao thông Công an huyện Tân Yên phát hiện anh Nguyễn Văn Khương, 21 tuổi, quê xã Hồng Thái, huyện Việt Yên đi xe máy biển kiểm soát 98M9-3894 chở chị Phạm Thị Ngoãn, 20 tuổi, quê xã Mỹ Hà, huyện Lạng Giang (cùng tỉnh Bắc Giang ), có lỗi vi phạm an toàn giao thông trên đường 398 thuộc địa phận thị trấn Cao Thượng, huyện Tân Yên.

Công an đã đưa phương tiện và người vi phạm vào trụ sở để lập biên bản xử lý. Khi ngồi trên ghế, anh Khương có biểu hiện sức khỏe không bình thường và công an đã đưa anh đi cấp cứu ở Bệnh viện huyện Tân Yên. Đến bệnh viện thì anh Khương chết.

Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh và Viện kiểm sát nhân dân tỉnh Bắc Giang đã tổ chức khám nghiệm hiện trường và tử thi. Đến 2 giờ 30 ngày 24/7, công an bàn giao tử thi cho gia đình anh Khương mai táng.

Trưa 24/7, gia đình anh Khương có đơn gửi cơ quan Công an. Công an tỉnh cùng Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh đã trưng cầu giám định của cơ quan Pháp y Trung ương. Tối 24/7, Pháp y Trung ương khám nghiệm tử thi nhưng chưa có kết quả. Cơ quan công an giải thích gia đình chờ kết quả giám định của Pháp y Trung ương. 

                                                                                           
Di ảnh anh Khương (ảnh không có trong bài viết gốc)

Gia đình anh Khương tiếp tục đề nghị cơ quan công an cung cấp giấy tờ liên quan đến vụ việc. Sáng 25/7, đại diện công an tỉnh trao giấy tờ cho ông Nguyễn Văn Nhương, bố đẻ anh Khương, nhưng một số người gây sức ép để ông Nhương không nhận.

Đến 13 giờ ngày 25/7, gia đình tổ chức đưa anh Khương đi an táng tại nghĩa trang địa phương. Khi đưa tang, một số người quá khích đã kích động đưa xe tang lên thẳng Ủy ban Nhân dân tỉnh. Chính quyền và các ngành chức năng địa phương đã vận động, tuyên truyền nhưng nhiều người hiếu kỳ cùng tham gia kéo lên Ủy ban Nhân dân tỉnh.

Khoảng 15 giờ cùng ngày, đoàn người tới trụ sở Ủy ban Nhân dân tỉnh ở thành phố Bắc Giang. Nhiều người hiếu kỳ tiếp tục tạo thành đám đông vây quanh trụ sở Ủy ban Nhân dân tỉnh. Trong đám đông có những trường hợp quá khích kéo đổ tường rào khu cổng phụ Ủy ban Nhân dân tỉnh và ném đá vào lực lượng công an bảo vệ tại đây, gây mất trật tự khu vực này.

Lãnh đạo Ủy ban Nhân dân tỉnh cùng các ngành có liên quan đã trực tiếp giải thích, tuyên truyền, thuyết phục những người tham gia đám đông giải tán; đồng thời có biện pháp ngăn chặn, bắt tạm giữ sáu đối tượng quá kích có hành vi kích động gây mất trật tự trị an để điều tra làm rõ.

Đến khoảng 17 giờ cùng ngày, lãnh đạo Ủy ban Nhân dân tỉnh đã gặp gỡ, thuyết phục gia đình đồng ý đưa anh Khương về an táng ở nghĩa trang địa phương. Đồng thời Ủy ban Nhân dân tỉnh đã chỉ đạo các lực lượng hỗ trợ phương tiện đưa quan tài và người nhà anh Khương về quê. Đại diện tỉnh, huyện đã đến viếng tang lễ anh Khương. Sau đó, đám đông tụ tập tại khu vực trụ sở Ủy ban Nhân dân tỉnh giải tán, tình hình tại đây ổn định trở lại.

Ủy ban Nhân dân tỉnh Bắc Giang đang chỉ đạo, đôn đốc các cơ quan chức năng của tỉnh phối hợp với cơ quan Pháp y Trung ương sớm làm rõ, công khai kết quả nguyên nhân cái chết của anh Khương cho gia đình anh và nhân dân biết.

Quan điểm của tỉnh là giải quyết vụ việc đảm bảo khách quan, trung thực, nếu có vi phạm thì xử lý nghiêm trước pháp luật./.

Như Kính (TTXVN/Vietnam+)

Nguồn :TTXVN/Vietnam+

BÀI CA NGUYỄN TRƯỜNG TÔ

                                                                


Có những phút làm nên lịch sử
Có cái chết hoá thành bất tử
Có  nhục đời từ chủ tịch Hà Giang  
Có con người từ Thái Bình sinh ra.

Nguyễn Trường Tô
Anh đã chết rồi
Tiếng Anh còn thối mãi
Tô vẫn Rứa, anh hùng điên dại 

Đời của anh hãy khép lại đi thôi
Tiếng Anh hô: "Sao  kết tội oan tôi!"
Đã vang dội. vùng Việt Lâm tỏa sáng
Chuyện Anh đã "chói ngời" trên báo Đảng.

Nghìn năm sau sẽ nhớ lại hôm qua
Một sáng mùa thu, cuộc họp tỉnh nhà
Anh cùng với Tấn Sang ngồi tranh cãi
Và sau anh là một hàng quan lại 

Anh bước lên, nhức nhói tim đau.
Dáng hiên ngang vẫn ngẩng cao đầu 
Bộ com lê một màu "thanh khiết"
Thân khỏe mạnh còn lâu Anh mới chết

Bầy viết thuê và lũ viết thuê 
Tờ A4 sao giống: lưỡi lê 
Anh bước tới, mắt nhìn, bình thản 
"Quyết định" Anh là người bị án.

Cỏ Hà Giang mát dưới chân Anh
Đời thối tha mà anh thấy còn xanh
Đây miếng đất của Anh -đời hạnh phúc
Đây máu thịt của Anh đòi tình dục 

Anh thét to: "Ta có tội gì đây ?" 
Quyết định anh đọc chỉ có mười giây 
Những gật đầu qua từng ánh mắt
Anh thét lên: "Chính công an là giặc!" 

Đời của anh bỗng sập xuống màn đen
Anh muốn tố thằng giám đốc đê hèn
Với cái chết. Anh muốn nhìn giáp mặt
Như chữ ký không bao giờ dập tắt!

Lệnh: Cách chức tuyên không tiếc thương
Anh thét lớn: "Đã 5 năm tôi đã liệt dương!"
 
Đả đảo giám đốc công an!
Đả đảo nguyễn Bình Vận! 

Thầy Xương muôn năm! 
Thầy Xương muôn năm! 
Thầy Xương muôn năm!"
Phút giây thiêng, Anh gọi Chú ba lần!

Bút đã ký,xin mời anh đọc kỹ
Anh gục xuống. Không, Anh thẳng dậy
Anh hãy còn hô: "Thầy Xương muôn năm!"
Máu mua dâm nhuộm đỏ đất Anh nằm!

Mắt đã nhắm, không một lời rên rỉ
Anh chết vậy, như ông đi cày yên nghỉ.
Chẳng cần đâu,  con dấu ủy ban kia
Nhưng thằng phó nó thay mình thấy nhục 

Anh đã chết, Anh Tô ơi, có biết
Hằng và Thúy đang kêu gào thảm thiết
"Du kích" Hà Giang đã 5 năm vì Anh
Bắt một tên dâm tặc giữa đô thành


Anh đã chết, Anh chẳng còn Sướng nữa
Lửa kêu lửa, giữa Hà Giang rực lửa
Như trái tim Anh, siu thối nào bằng
Phút cuối cùng, "chói lọi
" khối sao băng...

"Hãy nhớ lấy lời Tô!"
NguyễnTrường Tô
Lời Anh dặn, Thầy Xương xin nhớ:
"Hãy sống chết quang vinh
Trước kẻ thù không sợ
Vì Mãi dâm mà hy sinh
Như tôi,anh, ta vẫn còn có vợ!"

winc100-26/7/2010

Bút nhái từ bài thơ "Hãy nhớ lấy lời tôi" của Tỗ Hữu

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

VỤ RỐI LOẠN Ở BẮC GIANG QUA MẮT 1 CƯ DÂN MẠNG

Vụ rối loạn tại thành phố Bắc Giang diễn ra ngày hôm qua thực chất chỉ là cao trào của vụ việc. Chuyện này đã diễn ra từ trước đó nhưng do hai bên không đi đến đồng thuận dẫn đến bức xúc của người bị hại. Và chuyện gì đến đã đến.

Vụ việc nhanh chóng được cư dân mạng Bắc Giang đăng tải trên các mạng xã hội khiến đêm 25/7 nóng bởi lượng truy cập của những người quan tâm.

Toàn bộ thông tin dưới đây được 1 cư dân mạng sống tại Bắc Giang tường thuật lại từ hiện trường. Sau khi nghiên cứu thông tin, có gọi điện hỏi thăm 1 số người tại Bắc Giang, Xahoimang thấy nội dung bài viết này cơ bản phản ánh được nội dung thực tế nên đăng tải. Chúng tôi có biên tập 1 số đoạn, ngôn từ không phù hợp.

Vụ việc này thực tế đã được báo Nông nghiệp Việt Nam phản ánh từ ngày 24/7. Tuy nhiên, ngay sau khi xảy ra vụ việc vào ngày 25, đến sáng 26 báo này đã gỡ bỏ nội dung.


Nội dung bài viết

Vào khoảng 3g chiều ngày 25/7, nhận được tin báo từ 1 người bạn rằng trước cửa UBND tỉnh đang có hội rất lớn. Với bản tính "tò mò ham hiểu biết", tớ lập tức phóng xe vun vút ra hiện trường tác nghiệp bất chập sự can ngăn của gia đình.

Ra đến ngã tư cafe 9 tầng thì bị tắc đường. 1 phần do đám người hiếu kì quá đông, 1 phần do các đồng chí cảnh sát đã bịt chặt ngã tư trung tâm thành phố. Với khả năng luồn lách, tớ đã lách được vào 1 con hẻm nhỏ dẫn ra trước cổng chính của ủy ban. Vừa ló ra được khỏi đám đông, đập ngay vào mắt là một chiếc xe tang, trên đặt một chiếc quan tài lớn được phủ vòng hoa trắng đặt chình ình trước cổng ủy ban.


Chiếc quan tài được gia đình nạn nhân đưa đến trước cổng UBND

Nhích xe đến gần hơn thì thấy người nhà của người xấu số đang gào khóc trước cổng ủy ban. Cổng ủy ban tỉnh đã được khóa chặt, bên trong rất đông lực lượng CSCĐ được trang bị dùi cui, khiên chắn, mũ giáp sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Đứng được một lúc thì đoàn người đưa ma tiếp tục kéo ra cổng sau của ủy ban cùng chiếc xe tang. Kéo theo đó là hàng trăm người hiếu kì kín đặc 2 km đoạn đường trung tâm của tp. Đoàn người đi đến ngã tư thì bị chặn lại bởi lực lượng cảnh sát cơ động, cảnh sát giao thông, cảnh sát phòng cháy chữa cháy lên tới trăm người. Nhưng cũng không thấm là bao so với đám rước và đông đảo nhân dân. Những tiếng chửi bới đòi mạng khóc lóc vang cả 1 đoạn đường cộng với tiếng hò hét kích động của nhân dân đã xô đổ mọi hàng rào chắn của lực lượng cảnh sát.


Một người thân của nạn nhân mang di ảnh đi trước UBND tỉnh

Bắt đầu có những hòn gạch được ném thằng về lực lượng an ninh, cùng với đó là tiếng reo hò của người dân, rồi có thêm chai lọ, guốc dép, cờ phướn ... bất cứ thứ j có thể ném đều được đoàn người tận dụng triệt để. Lực lượng công an lúc đầu đánh trả bằng dùi cui nhưng ko thể chống đỡ nổi những người tham gia đành bỏ vị trí rút vào UBND tỉnh đóng cổng. Người dân đi theo đoàn người càng ngày càng đông đảo, chiếc xe tang vẫn lầm lũi đi tiến đến cổng sau. Một số người tiếp tục trèo lên cổng sau và hàng rào sắt xung quanh ủy ban. Xuất hiện nhiều tiếng chửi bới trong đó có cả gạch đá đáp vào cổng ủy ban.

Bằng một số biện pháp nghiệp vụ, tớ đã phỏng vấn được một nhân chứng nữ trong đám tang. Sự tình là vào hôm 23/7 tức thứ 6 vừa rồi. Cháu của nhân chứng, một thanh niên sinh năm 1989 phóng xe đèo người yêu từ Việt Yên lên Tân Yên chơi. Khi còn một đoạn ngắn nữa thì chàng trai mới bỏ mũ bảo hiểm ra treo ở tay lái và bất ngờ bị 2 đồng chí CSGT bắt được và dẫn về đồn.

Trong khi đang làm thủ tục ở đồn cùng 2 đồng chí công an khác thì cô người yêu đang đứng đợi bên ngoài được lệnh là cứ về trước đi, anh ấy sẽ về sau. Cô người yêu đợi mãi ko thấy honey của mình về bèn mang thức ăn và kéo một đám bạn ra xem thế nào thì được tin anh ta bị cảm và đang được cấp cứu ở bệnh viện.


Người dân kéo đến xem rất đông khiến giao thông ở đây ùn tắc nghiêm trọng

Khi đến bệnh viện thì nhận được tin sét đánh là anh ta đã ko thể qua khỏi. Ngay tối hôm đó, lực lượng pháp y của công an đã kết luận anh ta bị xốc thuốc dẫn tới tử vong. Gia đình nạn nhân nhất quyết ko tin vào kết quả này, vì họ tin rằng con trai của họ chưa bao h nghiện. Gia đình quyết định mời bên pháp y của quân đội đến mổ lại lần nữa vào tối hôm qua 24/7 . Kết quả lần này đầy bất ngờ, nạn nhân có dấu hiệu bị bóp cổ, một vết tím ở sau gáy có thể do bị đập đầu vào tường, nhưng nạn nhân tử vong chủ yếu do bọng đái bị vỡ. Nhưng khi hỏi 2 đồng chí cs GT có mặt lúc lập biên bản thì 2 đồng chí đều khai là không biết và chỉ thấy anh ta bị cảm ngất đi nên đưa vào viện.

Bất bình và đau xót, ko thể tin rằng con mình chỉ vì ko đội mũ bh mà bị cs GT đánh chết. Vào sáng nay gia đình nạn nhân quyết định rước quan tài đi bộ gần 20km từ huyện Việt Yên lên trung tâm TP để đòi lại công lý. ( PV tường thuật lại y nguyên nội dung của cuộc nói chuyện với người nhà nạn nhân )

Khi tớ đang hỏi chuyện nhân chứng thì đoàn người đã xô đổ cánh cổng sắt vững chắc của ủy ban, ùa vào với gạch ngói ném như mưa vào lực lượng cảnh sát, thậm chí còn đốt cả cờ phướn, ném chai xăng vào lực lượn cs. Lực lượng cảnh sát lập tức rút vào bên trong và thành lập 1 hàng rào bằng lá chắn. Đoàn người tiến đến cách hàng rào cảnh sát tầm 5 mét thì ko dám tiến sâu nữa. Trên tay ai cũng cầm nguyên 1 hòn gạch và có ném vào bên trong. Các đồng chí cs vì cũng có nhặt gạch đáp lại. Theo quan sát của tớ thì có 2 chú cs bị vỡ đầu chảy mãu mũi.

Phía bên cổng chính cũng bị nhân dân phá một bên xông vào ùn ùn. Các bác lãnh đạo bên trong sân ủy ban thì toát mồ hôi, liên tục bật điện thoại gọi. Theo nguồn tin vỉa hè thì ko chỉ có họ hàng nạn nhân mà nhân dân 4 làng xung quanh đó cũng đi cùng đám tang đến đòi sự công bằng. Bỗng nhiên có tiếng nổ đùng đoàng, rồi khói bay mù mịt, lúc đầu mình tưởng là tiếng súng hóa ra là lựu đạn hơi cay. Lúc này đoàn người sợ quá chạy toán loạn ra khỏi cổng, các chú cảnh sát xông lên ép đoàn người ra cổng. Va chạm khiến một số người đổ máu, do một số người không ưa j công an nên họ cũng nhặt gạch đá đứng về phía đoàn người đưa tang. Đứng quá gần hiện trường nên PV TNN cũng chạy và chứng kiến sự việc khá rõ.


Vụ việc đã không thể giấu kín được khi cả thành phố Bắc Giang đều biết đến, kéo đến xem và tham gia với số lượng hàng ngàn người. Thông tin nhanh chóng bị đưa lên mạng

Liên tục những quả lựu đạn hơi cay được ném ra làm mù mịt một vùng khiến đám đông tản ra. Riêng quan tài thì vẫn đứng lừng lững ở trước cổng. Ko vào được bên trong, đoàn người xô đổ 7 8 hàng rào sắt bao quanh ủy ban. Một bên thì chửi bới hò hét bên ngoài, một bên thì tử thủ bên trong. Cho đến khi lực lượng công an mới gọi loa mời người nhà của nạn nhân vào nói chuyện thì vụ việc mới dần vãn hồi.

Sau một thời gian đàm phán, đến khoảng 6 rưỡi tối thì tỉnh ủy điều một xe tang chở chiếc quan tài về, và người dân cũng dần dần bỏ về bớt . Trời dần tối và mọi việc có vẻ được dàn xếp ổn thoải. Những người hiếu kì cũng dần vãn. Trong lúc tớ viết những dòng này thì đang có một lực lượng hàn lại những chiếc hàng rào và cổng bị xô đổ, xe cứu hỏa phun nước rửa sạch những j còn sót lại của vụ rối loạn. Có lẽ sáng mai ta lại thấy ủy ban tỉnh như chưa hề có chuyện j xảy ra.

Tiểu Ngu Nhi

Theo báo Nông nghiệp, nguyên nhân vụ việc bắt nguồn từ việc công an bắt giữ anh Nguyễn Văn Khương, 21 tuổi, lúc anh đang chở người yêu đi mua thức ăn hồi chiều thứ sáu, ngày 23. Khương được đưa vào đồn công an để làm việc, đến 6 giờ rưỡi người bạn gái được báo biết nạn nhân đang ở bệnh viện.  Bác sĩ tại bệnh viện cho biết Khương nhập viện lúc 6 giờ 20 thì đã chết, với mấy vết bầm tím trên cổ.

Hôm thứ bảy công an tỉnh và huyện đã làm việc với gia đình nạn nhân nhưng gia đình và dân thôn không hài lòng. Nhân chứng có mặt tại chỗ cho biết dân ba thôn của xã Hồng Thái đã đem quan tài lên khiếu nại với UBND tỉnh, gây xô xát và đổ máu.

Quan điểm của Xahoimang: Qua xem các đoạn video, cá nhân tôi (Người đưa tin) cho rằng, cách xử lý trước tiên của UBND tỉnh Bắc Giang là quá chậm chạp. Tiếp đó, việc để cho phía công an liên tục lao ra trấn áp phía bên ngoài là hành động quá nóng vội và vô tình kích động đám đông. Việc đám phán với gia đình bị hại tận vào cuối giờ chiều là việc làm quá chậm chạp. Nếu trước đó đám đông trở nên kích động mạnh hơn hoặc có ai đó xúi bẩy, liệu lực lượng công an có giữ được đến tối?

Riêng phía công an, việc lao ra ngoài đẩy lùi đám đông theo đội hình... không ra đội hình gì thể hiện sự lúng túng trong các tình huống cụ thể. Ngay cả khi rút về bảo vệ mục tiêu cũng người chạy trước, người chạy sau, có người còn bỏ đội hình lao ra để... đánh đối tượng có ý định lao vào đội hình. Đó là cách xử lý cực kỳ nghiệp dư và nguy hiểm.

Việc đến thời điểm này chưa có công bố hoặc trả lời dư luận, báo chí của phía Bắc Giang sẽ là một sai lầm lớn khi mà trên internet thông tin đang được truyền tải đi một cách khá mạnh mẽ. Sự im lặng của cơ quan chức năng đồng nghĩa với sự ủng hộ cho thông tin 1 chiều, mà không ai dám chắc thông tin đó chuẩn xác đến mức nào.

Theo Nguoiduatin

BẠO LOẠN Ở BẮC GIANG

Biểu tình ở Bắc Giang vì công an đánh chết người.25/7/2010
Nóng hổi
Một lão 89 ở tân yên đi xe máy cùng ny k đội mũ BH thế là bị CA bắt.Ông thanh niên bị lôi lên trụ sở, đứa con gái thì nó bảo "e về trc đi"...k thấy ôg này về,đứa con gái vs mấy người nữa lên CA hỏi,CA bảo "nó cảm vào bv.lên bv thì ông này chết r`"Gia đình nạn nhân thuê khám nghiệm tử thi thì thấy bị vỡ bàng quang vs vết tím ở yết hầu kiểu như bị bóp cổ.Người nhà nhạn nhân mang quan tài vs vòng hoa lên trc cửa UBND tỉnh,lôi cả 4 làng lên.Dân nó đạp sập cái cổng sắt to ở tỉnh ủy,cả hàng rào xung quanh nữa.CA phải lấy pháo sáng và hơi cay dẹp loạn.Đến giờ phút này mọi người đã giải tán về bớt





MỘT NGUỒN KHÁC CHO BIẾT :

Trưa nay ngày 25/7/2010 rất đông dân ở huyện Việt Yên - Bắc Giang đã đem quan tài một thanh niên, kèn trống lên thành phố Bắc Giang đòi biểu tình. Họ đi quanh thành phố, trụ sở công an tỉnh, công an thành phố rồi đến thẳng Tỉnh Ủy Tỉnh Bắc Giang để đòi công bằng. Sự việc và thông tin chưa được làm rõ nhưng thông tin ban đầu nhận được như sau:


Nạn nhân là một nam thanh niên từng đi xe máy không đội mũ bảo hiểm. Anh bị thu xe máy vào trụ sở công an huyện. Đến ngày lấy xe, buổi sáng anh đi lấy nhưng rất lâu không thấy về. Đến buổi chiều người nhà nhận được thi thể của anh từ trụ sở công an. Trên người có khá nhiều vết thương và trước đây anh không hề có bệnh tật gì.




Suốt từ trưa đến chiều tối dân biểu tình đã tập trung rất đông đông và còn có rất nhiều người dân hiếu kỳ đến quan sát khiến ông an phải sử dụng pháo, súng... để dẹp loạn.

Xem thêm hình ảnh  Tại đây

Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin vui Tô chủ tịch hôm nay đã nhân được quyết định số:1248/ QĐ-TTg ngày 21/7/2010 của Bác Tấn Dũng ký http://winc100.multiply.com/journal/item/336/336

VUI :HÔM NAY 25/7/CHỦ TỊCH TÔ NHẬN Q/Đ 1248/QĐ-TTg NÀY



Thủ tướng chính phủ                  CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
 Số: 1248/QĐ-ttg                                     Độc lập-Tự do- Hạnh phúc
                                                                                           ***

                                                                              QUYẾT ĐỊNH

Về việc đình chỉ chức vụ chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Hà Giang
Đối với ông Nguyễn trường Tô


                                                                                  THỦ TƯỚNG CHÍNH PHỦ

Căn cứ luật tổ chức chính phủ ngày 25/12/2001
Căn cứ công văn số 346 CV/TW ngày 19/7/2010 của ban chấp hành trung ương Đảng,thông báo ý kiến của ban bí thư trung ương Đảng về việc đề nghị đình chỉ công tác của cán bộ
Căn cứ báo cáo đề nghị thi hành kỷ luật đồng chí nguyễn trường Tô,phó bí thư tỉnh ủy,bí thư ban cán sự Đảng,chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Hà Giang tại văn bản số 360-BC/UBKTTW Ngày 15/7/2010 của ủy ban kiểm tra trung ương
Căn cứ kết luận của ban cán sự Đảng chính phủ tại phiên họp ngày 19/7 năm 2010 của bộ nội vụ.

                                                                                           QUYẾT ĐỊNH:

Điều 1: Đình chỉ chức vụ chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Hà Giang với ông Nguyễn Trường Tô
Điều 2 : Quyết định này có hiệu lực kể từ ngày ký
Điều 3: Bộ trưởng bộ nội vụ,hội đồng nhân dân tỉnh Hà Giang,ủy ban nhân dân tỉnh Hà Giang và ông Nguyễn Trường Tô chịu trách nhiệm thi hành quyết định này

                                                                                            THỦ TƯỚNG 

   Nơi nhận                                                           Đã ký  NGUYỄN TẤN DŨNG
Như điều 3
Ban bí thư (Để b/c)
Thủ tướng,các phó thủ tướng c/p
Ủy ban Kiểm tra trung ương
Ban tổ chức trung ương
Tỉnh ủy Hà Giang
VPCP-BTCN và các PCN ,cổng TTĐT,
các vp KNTN,ĐP,HC,VPBCS (3)
Lưu VT,TCCV





Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

NGHỆ AN : CÓ SỔ ĐỎ MỚI ĐƯỢC VÀO HỌC LỚP 1

Để đăng ký vào lớp 1, Ban giám hiệu Trường tiểu học 2 Hà Huy Tập (phường Hà Huy Tập, TP Vinh, Nghệ An) yêu cầu phụ huynh phải có sổ đỏ, có nóc nhà trên địa bàn mới làm thủ tục...

Trong thông báo của ông Nguyễn Cảnh Thịnh - Hiệu trưởng trường trên có nội dung: Đối tượng tuyển sinh vào lớp 1 năm học 2011-2012 phải có hộ khẩu thường trú, ở với bố mẹ có hộ khẩu, nóc nhà trên địa bàn; tất cả học sinh đã được điều tra phổ cập trên địa bàn các khối…

Đặc biệt trong bộ hồ sơ bắt buộc phải có là giấy photo bìa đất (sổ đỏ) nhưng có công chứng. Nhà trường bắt đầu nhận hồ sơ từ ngày 15/7 đến ngày 25/7 sẽ chốt sổ.

g
Trường tiểu học 2 Hà Huy Tập


Nhiều phụ huynh phàn nàn nhà trường làm khó cho người dân vì: Những người là anh em sống chung một nhà hoặc chưa tách được bìa thì sao? Hay như sổ đỏ gia đình đang phải cắm ở ngân hàng để vay vốn làm ăn thì biết làm sao?

“Xin học cho con mà khó hơn cả thủ tục đi thi đại học… Nhà trường bảo cứ không có giấy chứng nhận sổ đỏ có công chứng thì không làm thủ tục…”, một phụ huynh cho biết.

Trao đổi với báo chí, ông Thái Khắc Tân, Trưởng phòng Giáo dục TP. Vinh  đã thừa nhận là có chuyện dân phản ảnh như trên.

“Thông tin làm phiền dân chúng tôi đã nhận được và đã cử chuyên viên của phòng đi kiểm tra… ”, ông Tân khẳng định.

Trong văn bản 1277 do ông Nguyễn Hoài An-Phó chủ tịch UBND TP Vinh ký gửi Hiệu trưởng các trường không hề có điều nào ghi bắt buộc học sinh tuyển vào lớp 1 phải có giấy chứng nhận sổ đỏ có công chứng.

Cụ thể, văn bản ghi rõ: “Đối tượng tuyển sinh các lớp đầu cấp của nhà trường là đối tượng thuộc diện điều tra phổ cập phát sinh sau thời điểm điều tra phổ cập phải có Đơn trình bày có xác nhận của khối phường và chủ tịch phường, xã…”.


Theo Bee

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

THẬT BUỒN CHO 60 ĐỒNG CHÍ CÔNG AN PLEIKU

Huy động 60 cảnh sát truy bắt đối tượng trộm xe SH...của 1 công an

Tối qua (21/7), 60 chiến sĩ công an, cảnh sát giao thông TP Pleiku (Gia Lai) đã được huy động để truy tìm đối tượng trộm xe SH của một chiến sĩ công an phường Hội Thương.

Khoảng 20h ngày 21/7, anh Trà Kim Anh (công an phường Hội Thương, TP Pleiku) dựng xe ngoài vỉa hè nhà mình để vào nhà thay đồng phục đi trực ca đêm. Khoảng 5 phút sau quay trở ra thì chiếc SH mang BKS 81K9 – 3457 của anh đã không cánh mà bay.

Sau khi nhận được tin báo, công an TP Pleiku đã huy động 60 chiến sĩ công an, cảnh sát giao thông đứng chặn tại các chốt ra vào TP Pleiku để kiểm tra những xe rời khỏi địa bàn, đồng thời gấp rút tổ chức truy bắt đối tượng.

Lực lượng công an ráo riết truy tìm chiếc xe SH. Ảnh: NT
Lực lượng công an ráo riết truy tìm chiếc xe SH. Ảnh: NT


Đến 20h30, trên đường đến chốt trực tại đỉnh dốc Hàm Rồng (thuộc xã Chư H’Drông, TP Pleiku), trung tá Võ Đình Tuấn - Đội CSGT Công an TP Pleiku phát hiện một thanh niên đang dắt xe tay ga loại lớn mang BKS 54L4 – 3132 tại ngã ba Hàm Rồng đang chuẩn bị đưa lên chiếc xe khách để vận chuyển về TP.HCM. Thấy có nhiều dấu hiệu khả nghi, trung tá Tuấn đã yêu cầu thanh niên này xuất trình giấy tờ để kiểm tra.

Đối tượng trên đã bỏ lại xe SH đang dắt rồi nhảy lên chiếc xe máy của một đối tượng khác đang chờ sẵn gần đó rồi chạy thẳng về phía TP Pleiku.

Qua kiểm tra xác minh, chiếc xe tay ga trên chính là chiếc xe của anh Trà Kim Anh bị mất trước đó. Kẻ trộm đã thay biển số giả đang định chuyển về TP HCM tiêu thụ.

Hiện Công an TP.Pleiku đang tiếp tục điều tra, truy bắt đối tượng.

Nguyễn Tâm – Khắc Lịch
________________________
Tái bút : Xe của công an thì thế chứ xe dân thì còn lâu nha.Hãy đợi đấy
________________________
Nguồn nội dung bee.net

TIN ĐỒN VỀ TAI NẠN CHẾT NHIỀU NGƯỜI Ở CTY MƯỜNG THANH?

                                                                         
Trung tâm Thương mại - Khách sạn Mường Thanh Phủ Diễn đóng tại ngã ba thị trấn Diễn Châu -Địa chỉ có tin đồn về có tai nạn lao động làm chết nhiều người. (Ảnh winc100)

Vì hôm qua thấy báo đài đưa tin khai trương cái công ty này nên tui xin đưa cái tin đồn này dưới đây::

Từ 4-5 tháng trở lại đây nhiều người ở Diễn Châu và 1 số nhân viên cty Mường thanh ở nghệ an đều rộ lên tin đồn tại công trường khu thương mại 300 tỷ của cty Mường Thanh ở Diễn Châu Nghệ an có một vụ tai nạn lao động xẩy ra vào ban đêm làm chết nhiều người.Họ đồn số người chết từ 10 đến 19 người (Chưa nghe ai nói 20 người) Số người chết là người Thanh Hóa .Người đồn còn cho biết thêm một nạn nhân được đền 100 triệu,có người bảo 200 triệu.và giải quyết ngay trong đêm đó

Một người dân nhà ở gần công trường cách mấy trăm mét cũng nói nghe họ đồn như thế
Khu vực này có một cộng tác viên báo điện tử VTC tên là HT chắc biết có hay không,vì nhà ở gần đó

Có nhiều người khẳng định việc này có thật 100%,nhưng khi được hỏi cơ sở nào? Thì họ không thể chứng minh được,mà chỉ là nghe nói.Điều đáng quan tâm là chính những tin đồn này lại chính là người của công ty Mường Thanh-Cty đại gia ông Lê Thanh Thản làm chủ.

Ngày 21/7/2010, tại thị trấn huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An tổ chức lễ khánh thành khai trương Tổ hợp trung tâm thương mại - khách sạn Mường Thanh - Phủ Diễn. Đại diện lãnh đạo Văn phòng Chính phủ; lãnh đạo UBND tỉnh và các huyện, ban, ngành trong tỉnh tới dự, cắt băng khánh thành và chính thức đi vào hoạt động. 

                                                          

Lễ cắt băng khánh thành tổ hợp trung tâm thương mại - Phủ Diễn.

Tổ hợp Trung tâm Thương mại - Khách sạn Mường Thanh Phủ Diễn đóng tại ngã ba thị trấn Diễn Châu do Xí nghiệp xây dựng tư nhân số 1 Lai Châu đầu tư xây dựng . Quy mô và công năng các hạng mục của dự án bao gồm: Khu siêu thị, khu nhà chung cư cao tầng, khu phố thương mại và khu chợ. Khu khách sạn Mường Thanh tiêu chuẩn 4 sao với hơn 100 phòng ngủ tiện nghi, sang trọng, kiến trúc độc đáo.

Bắt đầu từ lời mời gọi thu hút đầu tư của UBND tỉnh Nghệ An doanh nhân Lê Thanh Thản, quê ở xã Diễn Lâm huyện Diễn Châu đã quyết định đầu tư 300 tỷ đồng vào hệ thống dịch vụ hiện đại kèm theo gồm: Hệ thống phòng ăn từ 100 đến 800 khách, hội trường từ 300 đến 1000 khách, và nhiều dịch vụ khác… hiện đại; khu nhà ở cao tầng với hơn 100 căn hộ thiết kế hiện đại, tiện nghi; khu biệt thự liền kề, thiết kế mang phong cách phố chợ kiểu châu Âu, kết hợp giữa truyền thống và hiện đại; khu thương mại, văn phòng cho thuê và siêu thị khang trang; khu chợ xanh, phục vụ cho khoảng 2 nghìn người.

Giả thiết nếu vụ tai nạn là có thật thì đúng là doanh nhân Lê Thanh Thản thật tài tình vì ông là một đại gia có rất nhiều tiền.

Nếu vụ tai nạn chỉ là tin đồn thì chúng ta cũng dễ hiểu,vì đã từ lâu tin đồn vẫn tồn tại trong cuộc sống chúng ta.

Tôi thì đặt 50/50.Tôi đặt 50 là vì trên thực tế có những vụ không thấy báo chí nói.Ví dụ như vụ 1 cảnh sát treo cổ chết vì nợ nần chồng chất mà chả có tờ báo nào đưa tin!.

Tôi chỉ đưa tin đồn này cho bà con tự suy nghĩ.Tin đồn cũng chỉ là tin đồn